"Thật đáng nguyền rủa cho những kẻ chỉ lo trả thù" nhà thơ H...ayim Nahman Bialik đã viết như vậy. Trả thù bằng cách phá huỷ thật đáng nguyền rủa, bởi theo nó là nỗi đau và mất mát của những người vô tội.
Trận chiến của một quốc gia không biện minh cho những hành động khủng bố. Trả thù không biện minh cho hủy hoại, tàn phá. Ngay cả khi đối mặt với những cơn giận dữ và thất vọng, cần có những cách hành xử khác chứ không phải là bạo lực và gây đau đớn. Mọi việc phải được xử lý theo một cách khác.
Trong âm thanh của những lời than khóc lặng thầm của những đứa trẻ của chúng ta, Shelly, Naftali, Gil-Ad, Evan và Mohammed*, không ai có thể còn im lặng được nữa. Các em đã khóc, và chúng ta sẽ thay mặt các em mà than khóc.
Trong Nhà nước Israel này, giọt máu của bất kỳ ai đều đáng quý như nhau. Nền dân chủ của Nhà nước Israel mang đến đạo lý và quyền bình đẳng cho mỗi người khác nhau. Việc giết hại dù bé trai hay bé gái, Do Thái hay Ả rập, đều là hành vi không thể chấp nhận.
Dấu vết của những kẻ sát nhân sẽ không bao giờ bị lu mờ, sẽ không có sự dung túng và mọi thứ sẽ không thể bị chìm vào quên lãng. Những kẻ giết người sẽ bị bắt giữ và đối mặt với sự trừng trị thích đáng của pháp luật.
Chúng ta đứng trước sự lựa chọn: Để mặc cho thế giới bị tàn phá với những kẻ phân biệt chủng tộc và cực đoan, hoặc chiến đấu nhằm loại bỏ chúng hoàn toàn; dung túng cho bọn khủng bố dã man tàn bạo, dù là Hồi giáo hay Do Thái - hay chấm dứt tình trạng đó bằng mọi cách.
Chúng ta được phép tranh luận. Thậm chí chúng ta phải tranh luận. Chúng ta, tất cả đều có những cách khác nhau thể hiện nỗi đau, ý kiến hay cách nhìn nhận thế giới. Nhưng kích động bạo lực không phải là giải pháp.
Nhiệm vụ của chúng ta là chặn đứng việc kích động [bạo lực]. Chúng ta phải hiểu rằng, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài chung sống với nhau. Máu sẽ ngừng chảy khi tất cả chúng ta hiểu ra rằng, dù không bị phán quyết, số phận đã khiến chúng ta chung sống cùng nhau. Bất kỳ sự do dự hay thoả hiệp nào trong vấn đề này cũng sẽ dẫn đến sự băng hoại, điều này không chỉ phá huỷ cuộc sống chung mà cả cuộc sống của bản thân mỗi chúng ta.
Lịch sử nhân loại đã dạy cho ta biết, lời nói cũng có thể giết chết người. Giờ đây chúng ta hãy quay lại nói với nhau và với mọi công dân của đất nước: Hãy tuân thủ luật pháp và cẩn trọng với những gì mình nói ra. Vào lúc này, chúng ta không thể để bị lôi kéo vào việc kích động, điều sẽ khiến chúng ta trượt sâu vào sự căm ghét và thù địch, đó không phải là phong thái của chúng ta.
Chúng ta mong muốn được sống trong hoà bình, trong đất nước chúng ta và cùng với các quốc gia láng giềng. Chúng ta phải là một quốc gia đoàn kết theo chừng mực và phong thái riêng của mình.
Trong những ngày này, trong tháng Ramadan và ba tuần trước lễ Bein Hametzarim**, chúng ta nên khoan dung và xây dựng, chứ không phải hủy diệt. Chúng tôi kêu gọi mỗi người chúng ta - cho dù Ả Rập hay Do Thái - hãy dừng lại.
Đây là lúc để lựa chọn con đường chung. Đây là thời gian để tìm thấy những gì liên kết chứ không phải những gì chia rẽ chúng ta. Đây là thời gian để tin vào khả năng chúng ta có thể cùng chung sống, trên mảnh đất này.
Chúng ta không có lựa chọn nào khác, chúng ta không có mảnh đất khác. Bây giờ là lúc để ngăn chặn sự đổ máu nối tiếp.
Tất cả ở trong tay chúng ta!
Nguồn ảnh: www.timesofisrael.com